Pablo Picasso (1881 - 1973) là một trong những nghệ sĩ có ảnh hưởng sâu rộng nhất thế kỷ 20, đồng sáng lập trường phái Lập thể cùng Georges Braque. Sinh tại Málaga, Tây Ban Nha, ông thể hiện tài năng hội họa từ nhỏ và theo học tại Học viện Mỹ thuật Madrid trước khi chuyển đến Paris năm 1900. Picasso nổi tiếng với tác phẩm Guernica, phản ánh nỗi kinh hoàng của chiến tranh.
Sự nghiệp của ông trải qua nhiều giai đoạn phong cách như Thời kỳ Xanh, Thời kỳ Hồng, Lập thể và Tân cổ điển. Ở những năm cuối tuổi thiếu niên, các bức tranh nghệ thuật của ông chủ yếu là các sắc thái xanh đậm khác nhau và chúng cũng thường u sầu. Điều này bao gồm một bức tranh chân dung tự họa nổi tiếng mà Picasso trông già hơn nhiều so với tuổi 20 của mình.
Vào những năm 1920 và 1930, Pablo Picasso tập trung vào các tác phẩm nghệ thuật cổ điển hơn. Ông bắt đầu quan tâm đến việc khắc họa hình dáng con người theo phong cách tân cổ điển. Ở một mức độ nào đó, ông bị ảnh hưởng bởi những nghệ sĩ như Renoir và Ingres, mặc dù ông luôn giữ được nét độc đáo và cá tính.
Picasso có bản năng và lòng trắc ẩn tự nhiên đối với những người phải chịu đựng đau khổ, đặc biệt nếu đó là kết quả của sự bất công. Picasso không ngừng đổi mới, thử nghiệm với nhiều chất liệu và phong cách, để lại một di sản nghệ thuật đồ sộ và đa dạng. Ông sống thọ và được công nhận rộng rãi trong suốt cuộc đời, điều hiếm thấy đối với một nghệ sĩ.
Bức tranh được thực hiện vào thời điểm đầu của giai đoạn “Blue Period” - thời kỳ Picasso mang nỗi đau sâu sắc sau cái chết của người bạn thân Carlos Casagemas. Trong thời kỳ này, các tác phẩm của ông thường mang tông màu lạnh, nỗi buồn thầm lặng, hướng đến sự cô đơn, nghèo khổ, và tâm lý bất an.
Child with dove là một trong những tác phẩm tiêu biểu cho bước chuyển của Picasso từ nghệ thuật truyền thống sang giai đoạn biểu cảm nội tâm. Nó mở đầu cho thời kỳ Xanh - một trong những thời kỳ có chiều sâu cảm xúc nhất trong toàn bộ sự nghiệp ông.
Child with dove là một bài thơ buồn bằng hình ảnh, nơi đứa trẻ và con chim như đang cùng nhau đối mặt với một thế giới lớn hơn, lạnh lẽo và đầy bất an. Bức tranh không chỉ thể hiện tài năng của Picasso trong việc gợi cảm xúc bằng màu sắc và hình khối, mà còn phản ánh trực giác tâm lý sâu sắc của ông - điều khiến ông trở thành một trong những nghệ sĩ có ảnh hưởng lớn nhất của thế kỷ 20.
Picasso sáng tác The old blind guitarist trong giai đoạn đen tối nhất của cuộc đời ông - sau cái chết của người bạn thân Casagemas. Đây là đỉnh cao cảm xúc trong thời kỳ Xanh, nơi nghệ thuật của Picasso tràn ngập những gam màu lạnh, những chủ đề về nỗi đau, sự cô đơn, và thân phận bị lãng quên trong xã hội.
The old blind guitarist là đỉnh cao cảm xúc và biểu hiện của thời kỳ Xanh, và được coi là một trong những kiệt tác nhân đạo sâu sắc nhất của Picasso. Nó không chỉ phản ánh nội tâm của cá nhân ông, mà còn là tiếng nói cho những số phận bị bỏ rơi trong xã hội hiện đại - người nghèo, người già, người nghệ sĩ không tên tuổi.
Điều đáng chú ý là, khi chụp X-quang, người ta phát hiện bên dưới lớp sơn có ba nhân vật khác bị Picasso xóa đi, cho thấy ông đã thử nghiệm và thay đổi thông điệp nhiều lần trước khi định hình nỗi buồn sâu sắc này.
The old blind guitarist là một bản nhạc không lời của khổ đau và hy vọng, nơi người nghệ sĩ, dù cạn kiệt về thể xác, vẫn ôm lấy cây đàn như một tia sáng cuối cùng. Đây là minh chứng cho tài năng đặc biệt của Picasso trong việc kết hợp hình thể, màu sắc và tâm lý để vẽ nên không phải hình ảnh, mà là tâm hồn con người.
Portrait of woman in d`hermine pass (Olga) - 1923
Tác phẩm ra đời trong bối cảnh Picasso đang có mối quan hệ vừa đam mê, vừa đầy xung đột với Dora Maar - người phụ nữ thông minh, mạnh mẽ nhưng cũng rất dễ bị tổn thương. Dora chính là nguồn cảm hứng cho nhiều bức chân dung biến dạng mạnh mẽ, mang nặng tính chất phân mảnh và tâm lý học.
Picasso đã không còn vẽ Dora như cô ấy là, mà như ông cảm nhận cô ấy - vừa là người ông yêu, vừa là hình ảnh phản chiếu sự bất an trong chính ông. Những bức chân dung Dora trong giai đoạn này giống như liệu pháp tự phân tích của Picasso, thể hiện nội tâm rối loạn của cả hai.
Portrait of woman in d`hermine pass là minh chứng cho khả năng biến cảm xúc thành hình học của Picasso. Trong đó, tình yêu không còn là sự lý tưởng hóa, mà là cuộc giằng co mãnh liệt giữa đam mê, tổn thương và phân rã nội tâm. Bức tranh không “đẹp” theo nghĩa cổ điển, nhưng chân thật một cách tàn nhẫn, khiến người xem không thể rời mắt khỏi những gì tưởng như “xấu xí” nhưng đầy sức gợi.